của VÂN VI viết theo hồi ký Ngài Bảo Pháp Thanh Long LƯƠNG VĨNH THUẬT
trích từ tập san DƯƠNG ĐÔNG mùa Xuân Quý Dậu.
****@@@****
Sau giờ kinh Dậu . Lương chỉ ăn qua loa vài miếng rồi đứng dậy . Chị Hương Bổn ( chị ruột ) ái ngại hỏi :
" Sao em ăn ít thế ? Mấy miếng đậu phụ chị chiên lại , em ăn hết đi chứ ? "
Lương, không trả lời , lặng lẻ rửa tay, uống nước rồi bước ra hiên
nhà nhìn ánh sáng trăng mà lòng nặng trĩu ưu tư . Cụ Bà thân mẫu của
Lương đau hơn hai tháng tháng . Lúc đầu Lương tự mình trị bệnh cho mẹ ,
sau nhờ quý y sỉ bậc đàn anh , bậc thầy chạy chữa mà bệnh vẫn không
thuyên giảm . Tình trạng bệnh nội thương cứ âm ĩ, mỗi ngày cơ thể Cụ Bà
mỗi suy kiệt dần . Lương lo lắng nhìn mẹ đau chưa gặp thuốc đã đành ,
nay lại thêm mối băn khoăn trong lòng khó giải !
Khi chiều Cụ Bà đã gọi Lương vào giường bảo rằng :
" Bây giờ mẹ muốn ăn gan gà luộc , con mua cho mẹ đi ! "
Lương đã phàn nàn với mẹ : " Mẹ yếu lắm rồi , ăn uống gì được ,
huống nữa mẹ đã ăn chay trường lâu năm năm rồi , hãy để cho cơ thể
người thanh khiết, ăn làm gì ! Xin mẹ để con liệu "!
Để con liệu , nhưng biết liệu làm sao ?! Lương cảm thấy cái gì
đó, nó lướng vướng vào nếp sống tu hành căn nghiệt của gia đình . Lương
vẫn hằng cầu nguyện trong lòng , và nghe người ta kể chuyện về nghiệt
oan của những người đã từng tu hành nhiều năm, trai giới rất tinh
nghiêm, đến khi bệnh gần chết vẫn còn đòi ăn một miếng thịt lơn , một tô
canh sườn để rồi cuối cùng cũng không sống được lại mắc tội phạm giới
quy ! Nay mẹ Lương cũng đã đến giai đoạn nầy , chẳng lẻ duyên phước
gia đình Lương cũng là như vậy chăng ? Lương sực nhớ lại câu nói của
Ngài Từ Minh giòng Thiền Lâm Tế : " Sanh như đắp chăn đông, tử
như cởi áo hạ " Thương mẹ thì thương vô cùng , mà nở mua gan gà luộc
cho mẹ ăn thì thật lòng Lương thấy không yên ! " Đã đến lúc cởi áo hạ "
rồi mà ăn một miếng gan gà luộc vào làm gì cho uổng một kiếp tu hành !
Tuy lòng suy nghĩ như vậy , nhưng Lương vào cùng bàn với Chị Hương
Bổn : " Mẹ ta tất sẽ không qua được , chỉ còn chờ đợi trong ít ngày nữa
thôi ! Nay mẹ trở chứng đòi ăn gan gà luộc, Chị nghĩ sao? Em nghĩ :
nếu nói phạm giới thì lòng mẹ muốn và đã nói ra thì mẹ đã phạm giới rồi ,
còn cho mẹ ăn chỉ là hình thức bên ngòai đưa vào cơ thể mà thôi ! Phận
làm con , chị em mình biết mẹ sắp ra đi và không bao giờ gặp lại mẹ !
Mẹ đã muốn một điều nhỏ mọn cuối cùng , chị em mình vì cố chấp mà không
thỏa mãn lòng mẹ, lòng đạ nào đang ! Chị cứ cho mẹ thỏa mãn điều mẹ
muốn , nếu có tội tình gì, chị em mình sẽ vui lòng nhận lãnh hết, miễn
sao cho mẹ được vui " .
Thế rồi, sáng hôm sau , Chị Hương Bổn dậy sớm xuống chợ đầu xóm
mua bộ gan gà luộc đem về. Lương lãnh phần trụng lại nước sôi rối thái
mỏng , nột việc làm mà Lương chưa bao giờ biết đến. Lương bưng đĩa gan
gà luộc với ít nuối tiêu vào giường mẹ mà lòng Lương xốn xang khó nghĩ
với nổi niềm vừa thương vừa buồn tiếc !!
Mấy lúc rày Cụ Bà ít khi tư động ngồi dậy , bà chỉ nằm, nhưng tinh
thần Bà rấ sảng khóai . Thấy Lương vào , theo sau là Chi Hương Bổn,
Bà cất giọng khàn khàn hỏi : " Ngày cúng giổ Bà Nội đã gần đến chưa ?
" Lương trả lời : Dạ thưa mẹ còn hơn nửa tháng nữa. Bà nghe qua, Bà
nói trong hơi thở yếu ra : " Còn lâu quá , không chờ được ! ".
Nhìn vào thân thể gầy ốm của mẹ , Lương thấy xót xa vô cùng !
Se sẽ đạt đĩa gan gà luộc trên chiếc ghế cạnh giường với lòng thương
dâng tràn , Lương cung kính thưa mời mẹ ăn mà sao lời như nghẹn lại !
Chị Hương Bổn cầm bàn tay khẳng khiu của mẹ vừa nắn bóp vừa nói : " Con
đã mua gan gà luộc đem vào cho mẹ ăn đây , mẹ ráng ăn thử xem có khoẻ
không ? "
Bà Cụ rút tay khóat lia lịa mấy cái mà cất giọng khàn khàn : - "
Con mua gan gà luộc đấy à? Đưa tránh sang qua một bên khác đừng để gần
mẹ . Các con thương mẹ quá ! Mẹ biết rồi ! Mẹ chỉ thử lòng các con xứ
trí trước tình mẹ thế gian, và giới cấm như thế nào đấy thôi ! Chứ cả
đời mẹ đã ăn nhiều lắm các thứ ấy rồi mà nào có được chi ? Tấm thân giả
tạm này đã đến hồi họai liệt rồi mà còn vay mượn thêm làm gì ?!
Nói xong, đôi mắt Cụ Bà như sáng lên , dôi môi héo hắt đã mở một nụ cười mãn nguyện !
Nỗi lòng Lương vô cùng vui sướng trước sự sáng suốt và chung thủy
trọn giữ niềm tin Thầy giữ Đạo của người Mẹ hiền . Nhưng cùng lúc ấy
một nỗi xót xa nghẹn ngào làm Lương không còn thốt lên được một lời nào
nữa...!
Ba hôm sau , hồn Cụ Bà nhẹ nhàng về miền Lạc cảnh, bóng bạch y rợp
cả một góc làng quê tiển đưa linh cửu Cụ Bà về nơi an nghĩ cuối cùng
dưới lòng đất mẹ !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Bạn nên có tài khoản Blogger-Google . Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu bằng cách dùng Unikey hay Vietkey .
♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Ban biên tập có thể biên tập nội dung comment của bạn theo tiêu chí chung.