Xem clíp bao lời khuyến dụ
Cõi Vô-Hình tích-tụ tiến lên,
Có nhiều quan-niệm không bền,
Cho rằng ma quỉ kế bên mình hoài !
Nay Thầy dạy thấy ngay lẽ sống,
Vô-Hình-Quan không bóng thế-gian,
Nhưng theo nhịp sống tuần-hoàn,
Chính là tại ngoại châu-toàn xác thân !
Có nhiều hồn cũng cần học hỏi,
Nhưng mất hình chưa đổi Đạo-Mầu,
Có nhiều hồn quá cao-sâu,
Sống trong lơ-lững giữa bầu âm dương.
Có nhiều hồn đầy đường chật đất,
Những phần tử khi mất dở-dang.
Khổ-đau nhiều lúc thở-than.
Hoặc là bỏ xác đa mang chuyện đời …!
Hoặc nhiều phần vậy thời yểu số,
Chưa đủ tuổi mất chỗ sống còn,
Cho nên thảm-khốc đó con.
Trong vòng u-tối vẫn còn oan-khiên …!
Hoặc những phần không hiền tại thế,
Bỏ xác rồi không dễ vô-hình,
Bị đọa nhiều trận linh-đinh …!
Hoặc bị trả-quả muôn nghìn đớn-đau !!!
Hoặc nhiều phần ốm đau bị chết,
Khi bỏ xác chưa kết chơn-thần,
Mờ mờ yểu-yểu không thân,
Mê mê, hoặc-hoặc nhiều lần xuống lên !
Hoặc nhiều phần bấp-bênh cõi chết,
Không toàn thây chưa kết tinh-thần,
Thảm lệ tuông chảy quanh thân …!
Làm sao cho trọn khi cần về tu ?
Hoặc nhiều phần lúc tù bị chết !
Mang uất-hận mê-mết tâm phàm,
Mùi đời mê-mẩn vẫn ham …
Tánh xưa còn đấy chưa toàn thần linh !
Hoặc nhiều kẻ hãi-kinh lúc chết,
Một tiếng nổ lệch-thệch linh-hồn,
Rồi khi bỏ xác bôn-chôn,
Đi vào cảnh mới thấy hồn tối đen !
Hoặc nhiều phần chết bên dòng nước,
Sống lạnh-lẽo sau trước không còn,
Mơ-màng chợp tắt héo-don,
Toàn âm chiếm ngự linh-hồn tối thui !
Hoặc nhiều kẻ chôn-vùi sự sống,
Lúc bỏ xác cô-đọng ngỡ-ngàng !
Qua cảnh giới mới không an,
Muốn như cảnh cũ sang-ngang khổ sầu !
Hoặc nhiều phần trung thần bị chết,
Mang oanh-liệt mới kết địa tiên,
Sống trong thụ-hưởng bình-nhiên,
Không lên, không xuống lụy-phiền trói-trăn !
Muốn vỏn-vẹn bấy lần tiến hóa …
Hoặc nhiều phần đi phá đời thường,
Lúc đói lúc khổ tha-phương.
Âm ma yểu-tử đầy đường con ơi !
Chết bụi-bờ, chết nơi lạnh-lẽo,
Chết không người khô-héo chơn-thần !
Đến lúc bỏ lại giả thân,
Lấy làm tiếc-nuối lúc cần sống thêm !
Rồi nương người cùng tên hồn-phách;
Nương vào đó mà trách đủ-điều,
Bởi chưa thức tỉnh tiêu-diêu,
Với còn lục-thức chưa chìu tan mây !
Vì còn thức giờ đây mãi sống,
Vì bởi hồn cô-đọng nỗi-niềm !
Thở than vào lúc màn đêm …!
Là giờ âm sống bập-bềnh tha-phương !
Thầy kể rõ còn đường vô-thể,
Rất bao-la Thượng-Đế dạy truyền …
Nhưng này con hỡi Phục-Nguyên !
Đây là phương-pháp độ miền hồn-linh !
Độ Vô-Hình trọn tình con hỡi !
Đủ đức năng mới khởi điễn-quang !
Bằng không nó phá không an,
Ngược bằng con chịu lang-thang khổ-sầu !
Đủ đức độ gồm thâu trọn-vẹn,
Dùng điễn-quang vun-vén cội nguồn,
Độ cho vô-thể huờn-dương,
Phục Thần sáng Phách mở đường thoát sanh !
Vì khi chết chưa thanh tâm niệm,
Nên sự sống xâm-chiếm ngoài thân,
Đam-mê chưa bỏ tao-tân,
Vô-minh còn mãi chơn-thần muội-mê !
Cõi Vô-Hình tích-tụ tiến lên,
Có nhiều quan-niệm không bền,
Cho rằng ma quỉ kế bên mình hoài !
Nay Thầy dạy thấy ngay lẽ sống,
Vô-Hình-Quan không bóng thế-gian,
Nhưng theo nhịp sống tuần-hoàn,
Chính là tại ngoại châu-toàn xác thân !
Có nhiều hồn cũng cần học hỏi,
Nhưng mất hình chưa đổi Đạo-Mầu,
Có nhiều hồn quá cao-sâu,
Sống trong lơ-lững giữa bầu âm dương.
Có nhiều hồn đầy đường chật đất,
Những phần tử khi mất dở-dang.
Khổ-đau nhiều lúc thở-than.
Hoặc là bỏ xác đa mang chuyện đời …!
Hoặc nhiều phần vậy thời yểu số,
Chưa đủ tuổi mất chỗ sống còn,
Cho nên thảm-khốc đó con.
Trong vòng u-tối vẫn còn oan-khiên …!
Hoặc những phần không hiền tại thế,
Bỏ xác rồi không dễ vô-hình,
Bị đọa nhiều trận linh-đinh …!
Hoặc bị trả-quả muôn nghìn đớn-đau !!!
Hoặc nhiều phần ốm đau bị chết,
Khi bỏ xác chưa kết chơn-thần,
Mờ mờ yểu-yểu không thân,
Mê mê, hoặc-hoặc nhiều lần xuống lên !
Hoặc nhiều phần bấp-bênh cõi chết,
Không toàn thây chưa kết tinh-thần,
Thảm lệ tuông chảy quanh thân …!
Làm sao cho trọn khi cần về tu ?
Hoặc nhiều phần lúc tù bị chết !
Mang uất-hận mê-mết tâm phàm,
Mùi đời mê-mẩn vẫn ham …
Tánh xưa còn đấy chưa toàn thần linh !
Hoặc nhiều kẻ hãi-kinh lúc chết,
Một tiếng nổ lệch-thệch linh-hồn,
Rồi khi bỏ xác bôn-chôn,
Đi vào cảnh mới thấy hồn tối đen !
Hoặc nhiều phần chết bên dòng nước,
Sống lạnh-lẽo sau trước không còn,
Mơ-màng chợp tắt héo-don,
Toàn âm chiếm ngự linh-hồn tối thui !
Hoặc nhiều kẻ chôn-vùi sự sống,
Lúc bỏ xác cô-đọng ngỡ-ngàng !
Qua cảnh giới mới không an,
Muốn như cảnh cũ sang-ngang khổ sầu !
Hoặc nhiều phần trung thần bị chết,
Mang oanh-liệt mới kết địa tiên,
Sống trong thụ-hưởng bình-nhiên,
Không lên, không xuống lụy-phiền trói-trăn !
Muốn vỏn-vẹn bấy lần tiến hóa …
Hoặc nhiều phần đi phá đời thường,
Lúc đói lúc khổ tha-phương.
Âm ma yểu-tử đầy đường con ơi !
Chết bụi-bờ, chết nơi lạnh-lẽo,
Chết không người khô-héo chơn-thần !
Đến lúc bỏ lại giả thân,
Lấy làm tiếc-nuối lúc cần sống thêm !
Rồi nương người cùng tên hồn-phách;
Nương vào đó mà trách đủ-điều,
Bởi chưa thức tỉnh tiêu-diêu,
Với còn lục-thức chưa chìu tan mây !
Vì còn thức giờ đây mãi sống,
Vì bởi hồn cô-đọng nỗi-niềm !
Thở than vào lúc màn đêm …!
Là giờ âm sống bập-bềnh tha-phương !
Thầy kể rõ còn đường vô-thể,
Rất bao-la Thượng-Đế dạy truyền …
Nhưng này con hỡi Phục-Nguyên !
Đây là phương-pháp độ miền hồn-linh !
Độ Vô-Hình trọn tình con hỡi !
Đủ đức năng mới khởi điễn-quang !
Bằng không nó phá không an,
Ngược bằng con chịu lang-thang khổ-sầu !
Đủ đức độ gồm thâu trọn-vẹn,
Dùng điễn-quang vun-vén cội nguồn,
Độ cho vô-thể huờn-dương,
Phục Thần sáng Phách mở đường thoát sanh !
Vì khi chết chưa thanh tâm niệm,
Nên sự sống xâm-chiếm ngoài thân,
Đam-mê chưa bỏ tao-tân,
Vô-minh còn mãi chơn-thần muội-mê !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Bạn nên có tài khoản Blogger-Google . Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu bằng cách dùng Unikey hay Vietkey .
♦ Bấm vào Xem trước [Preview] bên dưới khung nhận xét nếu muốn xem trước comment đã viết, trước khi post [đăng]. Tương tự, bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét để phản hồi, đánh giá, góp ý.... suy nghĩ của bạn. Ban biên tập có thể biên tập nội dung comment của bạn theo tiêu chí chung.